Chương 11

Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

9.509 chữ

15-12-2022

“Cô không diễn thì gọi diễn viên dự bị B của cô, đừng ở đây làm lãng phí thời gian.”

Sầm Thanh tỏ vẻ nghiêm túc, cô còn đang ngậm cây kẹo mút vị dâu trong miệng mà Đoàn Sinh Hòa vừa tìm được, cây que màu trắng lộ ra bên ngoài, cực kỳ không hợp với sắc mặt của cô. Má phải của cô căng phồng, thường xuyên đổi vị trí cây kẹo, giống như chú chuột hang đang ăn.

Thời gian không còn lại bao lâu, Sầm Thanh chẳng rảnh rỗi lo tới Điền Tâm Tuyền, cô tiếp tục sắp đặt những người khác.

Cô đã theo dõi vở kịch nói hoàn chỉnh này mấy lần, tình tiết và phương hướng cơ bản đã khắc vào trong đầu. Từ lúc Sầm Thanh nhận được cú điện thoại nhờ giúp đỡ của Đoàn Sinh Hòa thì cô đã bắt đầu suy nghĩ, cho nên trong lòng đã có tính toán từ sớm.

Cô cúi đầu viết trên kịch bản gốc, đột nhiên quay đầu nhìn sang Đoàn Sinh Hòa ở bên cạnh: “Đoàn…”

Sầm Thanh sửng sốt, tạm thời nuốt lời về trong miệng, không đoán được Đoàn Sinh Hòa cũng trùng hợp đang nhìn cô, hai người đối diện nhau có chút bất ngờ.

Sầm Thanh mím môi, cố gắng tìm về giọng nói bình thường của mình: “Thầy, thầy Đoàn có lẽ anh cũng phải lên sân khấu chậm một chút, có được không…” Giờ phút này khi đối mặt với anh, Sầm Thanh không mạnh dạn như ban nãy, dù sao vừa rồi cô cáo giả oai hùm hiện giờ là cáo chống lại hổ, đương nhiên kinh sợ không ít.

Đoàn Sinh Hòa nghe cô nói xong thì đồng ý ngay: “Được, em cứ sắp đặt.”

Bỏ đi việc không phối hợp của Điền Tâm Tuyền thì chuyện sửa kịch bản coi như tiến hành khá thuận lợi. Tất cả mọi người đều phối hợp vô điều kiện với sự chỉnh sửa của Sầm Thanh, thỉnh thoảng còn tâng bốc vài câu.

Cuối cùng Điền Tâm Tuyền vẫn không tình nguyện cầm lấy kịch bản mới tiếp tục biểu diễn, mặc dù cô ta đầy bất mãn nhưng cũng không ngốc nghếch thật sự chắp tay nhường vai diễn này, để diễn viên dự bị B thay thế mình.

Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu biểu diễn, Sầm Thanh đối chiếu kịch bản mới cũ, hoàn thiện lần cuối cùng.

Bảy tám diễn viên còn lại có phần diễn sửa đổi đều đang học thuộc lời thoại mới và nắm bắt nội dung kịch bản, thỉnh thoảng thấy không ổn thì kéo ghế sang bên cạnh Sầm Thanh để trao đổi.

Sầm Thanh ăn từng miếng bánh ngọt mà Đoàn Sinh Hòa bảo người đem tới, cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, làm lơ âm thanh đọc lời thoại của các diễn viên ở bên tai.

Đầu ngón tay đang gõ nhanh chóng trên bàn phím, Sầm Thanh đột nhiên dừng lại, cô ngớ ra hai giây sau đó giơ tay lên tháo ra sợi dây chun cột tóc, tiện tay ném sang một bên.

Mái tóc xõa ra khiến da đầu thoải mái, hấp thu trọn vẹn tinh hoa trời đất, đây là “thủ thuật” cô tuyên bố hồi đại học, mặc dù nói hưu nói vượn nhưng tóm lại là một cách khiến tâm lý thoải mái.

Đoàn Sinh Hòa đang tựa vào sô pha đơn ở bên cạnh, anh để ý tới động tác nhỏ của cô.

Anh đẩy chiếc mắt kính gọng vàng, nhìn chằm chằm sống lưng thẳng tắp của Sầm Thanh mà thẫn thờ. Không thể không thừa nhận, Sầm Thanh là một biên kịch quả thật có bản lĩnh. Theo Đoàn Sinh Hòa thấy, trong thời gian ngắn ngủi chỉnh sửa một kịch bản vững chắc đã tập luyện trên sân khấu mấy chục lần, có thể sửa được logic lưu loát là tốt lắm rồi.

Nhưng Sầm Thanh không chỉ sửa được logic lưu loát, cô còn thêm vào vài chỗ mà cảm thấy kịch bản gốc chưa lên được đỉnh điểm. Nếu cho cô thêm vài ngày để hoàn thiện thì Sầm Thanh hoàn toàn có thể đưa ra một kịch bản lột xác càng nổi trội hơn kịch bản gốc.

Bỗng nhiên Đoàn Sinh Hòa nhớ lại cuộc đối thoại của hai người vào buổi sáng, lúc này anh có phần hối hận không nhận bộ phim mới của cô. Nghe người ta nói Sầm Thanh và ekip đã tốn rất nhiều thời gian cho kịch bản lần này, anh không dám nói bừa có thể có chất lượng rất cao, nhưng khẳng định sẽ tốt hơn những bộ phim đạo đức máu chó do nhân viên của anh viết ra.

Sầm Thanh đột nhiên xoay cần cổ, mái tóc lập tức vén sang một bên, không có sợi tóc nhuộm mềm mại xõa bên người, mỗi một tấc da hiện lên sáng bóng. Cần cổ của cô mảnh mai trắng nõn, vành tai lộ ra loáng thoáng ửng đỏ.

Sầm Thanh ngồi thẳng lưng, ngay từ đầu cô đã bảo người tìm mấy quyển sách kê laptop thật cao, cho nên không giống những người khác ngồi khom lưng khi đối diện máy tính.

“Thầy Đoàn, anh nói xong những lời này tôi có cần cho phản ứng không?” Người đàn ông diễn vai hàng xóm của Đoàn Sinh Hòa trong vở kịch kéo ghế qua, kêu mấy tiếng Đoàn Sinh Hòa mới hoàn hồn.

Đoàn Sinh Hòa bóp sau gáy, thu hồi ánh mắt, hỏi: “Câu nào?”

Nam diễn viên hàng xóm lặp lại lần nữa, sau đó đưa ra quan điểm của mình.

Năm nay cậu ta còn đang học năm thứ hai trường kịch nghệ, tuy có năng lực nhưng vẫn còn non trẻ, có thói quen hỏi ý kiến của diễn viên có thâm niên.

Đoàn Sinh Hòa gật đầu, trong lòng có tính toán nhưng anh lại giơ tay túm lấy tay áo của Sầm Thanh: “Biên kịch, em cảm thấy thế nào?”

“Hả?” Sầm Thanh quay đầu lại nghe cậu diễn viên hàng xóm lặp lại câu hỏi lần nữa, cô tiện tay cầm cây bút dạ quang đánh dấu cho cậu ta.

“Chỗ này không giống với ban đầu, anh vốn cảm thấy khó hiểu đối với lời nói của thầy Đoàn, liếc anh ấy một cái rồi rời khỏi. Nhưng sau khi chỉnh sửa, ngày hôm qua anh đã nghe hết tất cả nội dung, hơn nữa trong lòng anh có sự nghi ngờ, không thể khẳng định thầy Đoàn có phải là người đàn ông hôm qua không.”

Sầm Thanh ra hiệu cậu ta đứng dậy, sau đó đứng tại chỗ làm mẫu cho cậu ta: “Trong phim ảnh lúc này thực ra có thể mang một ánh mắt, nếu lên sân khấu nói thật tôi cận 300 độ, người đeo kính cũng không nhìn thấy ánh mắt của anh, cho nên phóng đại động tác tương đối tốt hơn. Lúc thầy Đoàn đi xa xuống sân khấu, anh khựng lại quay đầu liếc nhìn anh ấy rồi hẵng đi.”

Sau khi nói thêm lần nữa thì Sầm Thanh ngồi về chỗ của mình, anh chàng diễn viên hàng xóm cầm kịch bản rời khỏi, cô thấy Đoàn Sinh Hòa vẫn còn nhìn mình bèn tiến đến gần nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

“Em bỏ thêm một cảnh hôn cho tôi?” Đoàn Sinh Hòa gõ kịch bản, cong khóe môi, “Đây là chuyện mà fan cứng của tôi có thể làm ra ư?”

Âm thanh của anh rất nhỏ, chỉ có hai người nghe được, nhưng vẫn khiến Sầm Thanh đỏ mặt.

Sầm Thanh giấu đầu hở đuôi để tóc xõa hai bên má, định che đậy vẻ đỏ ửng. Sau đó cô hắng giọng, nói đứng đắn: “Lợi dụng góc độ, lợi dụng góc độ anh hiểu không?”

Đoàn Sinh Hòa cụp mắt cười nhẹ, anh rút ra tờ khăn giấy, vươn tay lau đi vết bơ vô tình dính lên tóc mái của cô: “Không hiểu.”

Sầm Thanh tưởng rằng anh thật sự không hiểu, dù sao trong bản gốc chỉ có hôn lên mu bàn tay, không cần kề sát khuôn mặt.

Cô giơ hai tay lên không trung làm mẫu cho anh: “Đến lúc đó hai bàn tay anh che hai bên mặt nữ diễn viên, nghiêng mặt đối diện khán giả, miệng anh chỉ cần chạm vào bàn tay mình, thậm chí có thể không chạm, ở khoảng cách xa không nhìn ra được. Hơn nữa bố trí bên này tương đối có vẻ thật, chạm một cái rồi buông ra là được.”

Sầm Thanh nói xong thì buông tay xuống, nghiêng đầu hỏi: “Anh nghe hiểu không?”

Ban nãy Đoàn Sinh Hòa cũng lắng nghe rất nghiêm túc, thường hay gật đầu, chắc là có thể tiếp thu tinh túy bên trong.

“Không hiểu.” Đoàn Sinh Hòa vò lại tờ khăn giấy vừa giúp cô lau tóc, anh ném vào trong thùng rác ở phía xa, sau đó thu hồi ánh mắt, “Không bằng em tự làm mẫu thử xem?”

Sầm Thanh biết anh đang trêu mình, cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh, xoay người vẫy tay với Điền Tâm Tuyền: “Thầy Đoàn gọi cô qua…”

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Đoàn Sinh Hòa tỉnh bơ ngắt lời, anh tỏ vẻ nghiêm túc: “Qua đây đối đáp lời thoại.”

Điền Tâm Tuyền gật đầu, cô ta không vui nhìn thoáng qua Sầm Thanh đang ngồi bên cạnh Đoàn Sinh Hòa, cô ta cầm kịch bản đứng bên cạnh Sầm Thanh.

Cô ta không ngồi vào chiếc ghế trống ở đối diện, Sầm Thanh lập tức hiểu được ý tứ của cô nữ chính này, chê cô gai mắt đây mà. Sầm Thanh biết điều trở về trước máy tính, sau khi chỉnh sửa hoàn thiện lần cuối thì lưu lại rồi tắt máy tính.

Màn hình máy tính đen ngòm, loáng thoáng có thể chiếu rọi hình ảnh phía sau.

Điền Tâm Tuyền và Đoàn Sinh Hòa ngồi đối diện nhau, hai người cúi đầu đọc lời thoại, thoạt nhìn trai tài gái sắc thật sự đẹp mắt.

Sầm Thanh nhìn chằm chằm màn hình không dời mắt, cô ghen rồi. Cô không nên lo tới hiệu quả vở kịch gì đó mà bỏ thêm một cảnh hôn, ban nãy nên vì việc tư mà cắt sạch cảnh nắm tay nhau đi…

Trong lòng chua chát, Sầm Thanh cấp bách muốn tìm người dốc bầu tâm sự.

Sầm Thanh: [Tớ tự tay thêm một cảnh hôn cho anh ấy, tớ ghen, tớ ghen, ghen muốn chết đi: ( ]

Uông Thư Kiều gửi qua liên tục mấy gói biểu tượng cảm xúc cười ha ha rồi mới dừng lại.

Uông Thư Kiều: [Tự làm bậy không thể sống, cơ mà nói vậy cậu lại còn muốn để anh ta đi đóng vai nam chính của cậu ư? Tớ nhớ cảnh hôn trong bộ phim đó cũng không ít nhỉ?]

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, kịch bản của Sầm Thanh bản thân cô rõ ràng nhất.

Giờ phút này, trong đầu cô nhớ tới những cảnh trong bộ phim mới, nắm tay, ôm, hôn môi… Mỗi một cảnh đều có thể đưa vào khuôn mặt của Đoàn Sinh Hòa một cách hoàn hảo, nhưng chẳng biết tại sao khuôn mặt nữ chính lại giống như Điền Tâm Tuyền.

Sầm Thanh lập tức thôi nghỉ ngợi lung tung, cô xoay cổ định bỏ đi cảnh tượng trong đầu.

Trong lúc vô tình khi cô cúi đầu chuẩn bị trả lời tin nhắn thì lướt thấy màn hình máy tính, người đàn ông phía sau không biết thay đổi tư thế hồi nào, đối diện sau lưng cô.

Sầm Thanh sửng sốt, mặc di động rung rung không nhìn đến nó. Cô chầm chậm ngồi thẳng người kề sát vào máy tính, trên màn hình máy tính mười sáu tấc nửa bên chiếu ra khuôn mặt cô, nửa bên chiếu ra toàn thân của Đoàn Sinh Hòa.

Đoàn Sinh Hòa dường như phát hiện Sầm Thanh đang nhìn lén mình, anh chậm rãi giơ tay lên chỉnh lại mắt kính, khi bàn tay bên phải sắp từ bên tai buông xuống, anh đột nhiên vươn ra hai ngón tay, làm động tác tay “yeah”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!